Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

CỨ QUAY VỀ PHÍA MẶT TRỜI





Mưa…! trong trẻo và hồn nhiên đến lạ!
Ta từng là mưa...tinh khôi và trong veo như thế,nhưng càng lớn ta càng nhận ra ta không còn là mưa nữa,cuộc đời ta bụi bặm,trái tim ta bụi bặm và hồ như ta càng muốn tẩy tung hết những sự bụi bặm ấy đi thì nó lại càng bám vào.
Có người từng nói với ta rằng " đời là cả một hành trình dài,ta hãy cứ mở mắt mà bước,đừng nhắm nghiền mắt lại ngay cả khi sợ hãi nhất" nhưng đâu phải lúc nào ta cũng chiến thắng được chính bản thân mình,trái tim và bộ óc ít khi nào chịu thỏa hiệp,và ta vẫn là một bé con ngay trong chính cái hình hài to lớn của riêng mình.

Tuổi thơ...
với ta tuổi thơ chính là khoảng thời gian lung linh nhất,đẹp đẽ nhất! tuổi thơ của ta không có  game online,không có yahoo,fb,không có điện thoại để hẹn hò...tuổi thơ ta nghèo với khói bếp,với rơm rạ,với những món đồ hàng không hề đắt tiền nhưng lúc ấy ta vui,vui vì lúc đó ta là chính ta, tâm ta hoàn toàn an yên,ta trong lành và ta tinh khiết,ta không biết đến sự giả tạo của con người và ta càng  không bao giờ biết đeo mặt nạ khi nói cười,mọi thứ đều trọn vẹn, đủ đầy,viên mãn, sáng trong như một vành trăng.

Thêm nữa, lại nói về cuộc đời....(ta vẫn thường hay vu vơ thế…!)
cuộc đời quả thật không đơn giản như ta từng nghĩ,cuộc đời ô trọc,cuộc đời dối lừa, dù cho ta có đưa cả trái tim mình ra để yêu thương thì cái mà ta nhận lại từ cuộc đời chính là những vết xước!một vết xước,hai vết xước,ba vết xước...li ti những vết xước! trái tim ta gồ ghề những vết xước! bạn ta bảo ta nhiều yêu thương quá,nhạy cảm quá nên sẽ dễ nhận nhiều tổn thương!
-Ừ thì ta vốn dĩ là thế mà…
cuộc sống đâu phải chỉ có màu hồng và ta biết nên cứ an nhiên “ mở mắt” mà bước theo cách của riêng mình.

cuối cùng, điều còn xót lại duy nhất trong lòng ta cho đến thời điểm này chính là Người, Người không thuộc về ta.Tuy nhiên,người đã đến và nâng ta lên theo cách của riêng Người. Ta không hề oán giận số phận trớ trêu tại sao lại không tặng Người cho ta một cách trọn vẹn…mọi sự gặp gỡ đều là định mệnh và mọi việc đều có giá trị riêng của nó, ta đã dần học được cách chấp nhận,học được cách vị tha và quan trọng hơn là ta luôn biết trái tim mình muốn gì và cần gì.
 “cố lên! Mọi chuyện sẽ ổn”- ta đã luôn mang theo câu nói của Người và sẽ luôn mang theo câu nói ấy cho đến hết cuộc đời.Cảm ơn Người!Người nhé!

Sẽ còn rất nhiều miền cỏ lạ mà ta sẽ đi qua,sẽ vẫn còn đó nhiều lắm những đam mê,những xa xót,  ta sẽ thôi hồn nhiên, thôi dại khờ khờ và trái tim ta sẽ di trú thêm nhiều, ngày một nhiều ẩn ức nữa nhưng ta cũng biết mình đủ bản lĩnh để chấp nhận,để nhìn thẳng.

Cứ quay về phía mặt trời
Bình yên mĩm cười
và bước….thế thôi!
30/8/2013
Candy

Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

ĐÊM GỐI CHĂN


Lặng yên nghe gió thở qua kẽ bàn tay
Hình như trái tim mình gầy còn hơn cả gió
Em nhặt nhánh cô đơn
ghép đầy cành duyên nợ
Môi gượng cười nở đóa đợi mùa sang

Phía ngoài ô cửa mưa viết nhớ lang thang
Nỗi nhớ bám rong rêu như hàng ngàn dấu hỏi
Người đến
Người đi
Người chưa tới
nơi cuối con đường nào ai đón đợi em

mùa thu giấu gì mà ngờ ngệch nhớ quên
hay cố làm duyên ghẹo chùm hoa sữa trổ
tiếng lá cựa mình
mùa trôi trong trăn trở
đêm rớt lặng thầm
trăng vỡ phía riêng em

đêm gối chăn
lẻ một vòng ôm
lẻ một bóng…em nằm!

candy

CẦN THƠ


Tặng Candy(Lê Trang)
Trái tim nhỏ yêu hoài không biết mệt
Nên yêu rồi,
Giờ yêu nữa
Cần Thơ…
Ai thả thơ dòng Cầm Thi dạo ấy
Con cá Kìm bơi từ cổ tích xa mờ...

Nước sông Hậu chẳng trong mà không đục
Chiều Ninh Kiều một vạt nắng vàng mơ
Áo tài tử tím một màu nếp cẩm
Điệu Nam Ai da diết tự bao giờ...

Nếu chiều ấy không mưa thì đã gặp
Em gái ơi, đành lỡ một nhịp chờ...
Tâm hồn anh như ngôi nhà Bình Thủy
Trăm năm rồi, ôm mãi một niềm mơ

Cái Răng xinh cắn vào anh rất nhột
Lỡ yêu rồi
Sao quên được
Cần Thơ ?

LÊ TUẤN ĐẠT

……….CHO RỪNG...........


Rất muốn nói không yêu anh nữa
Vừa nghĩ thôi lệ ngấn mi rồi
Trời xui khiến chi mình gặp gỡ
Để bây giờ chẳng thể sánh đôi

Anh hữu hạn hay anh vô hạn
Cứ lung linh bảy sắc cầu vồng
Vừa thoáng hiện bỗng dần tan biến
Em có rồi vẫn ngỡ như không

Thôi gác lại lời yêu nông nổi
Cây dở dang trổ mãi nhánh thừa
Ôm trái nhớ nghịch mùa chát đắng
Em nảy mầm hóa gốc chơ vơ

CANDY

KHÔNG ĐỀ

đầu tuần không hò hẹn
cuối tuần k đón đưa
dẫu nồng nàn đi nữa
chỉ mình ta với thơ...

CANDY

MONG CHO PHỐ BIỂN THÔI BUỒN


(quý tặng chú  Huỳnh Chí Hiếu-mọi chuyện sẽ ổn,mong chú luôn vui nhé)
Lại là buổi chiều thứ bảy
Lang thang phố biển một mình
Cà phê thì thầm nhỏ giọt
Sóng cào trắng những im thinh

Em đang ở nơi nào đó
Sao không về với tim này
Để cho mắt chiều ráng đỏ
Biển lòng dậy sóng quanh đây

Ước chi một lần gặp gỡ
Trăm năm duyên nợ tương phùng
Đã gần nửa đời phiêu dạt
Mỏi mong một chốn dừng chân

Sao không về bên ta thế
Để cho phố biển thôi buồn
Để cho mỗi chiều thứ bảy
Là chiều của những yêu thương!

candy

EM PHẢI NÉP VÀO ĐÂU...


Nép vào đâu để thôi hết nhớ mong
khi môi em còn lưu dấu nồng môi anh phảng phất
nép vào đâu để em cố quên rằng mình đang khóc
yêu anh
và khắc khoải ngóng trông

Em phải nép vào đâu khi mỗi sớm mai hồng
căn phòng rỗng thênh thang
không tiếng bàn chân anh bước
không nụ cười anh
không lời yếm âu, ve vuốt
ánh mắt em buồn lơ đễnh tháng năm trôi

Đóa phù dung vừa nở sớm mai chiều muộn đã tàn rồi
thời gian góa bụa nỗi cô đơn lên sắc trắng
ngày rỗng
ngày hoang
ngày câm lặng
ngày chẳng vẹn lành
ngày vương sắc không nhau

Em phải nép vào đâu
nép vào đâu
nép vào đâu
khi không anh cả nắng cũng...phai màu!
Candy