Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2013

CẢM ƠN ANH TÌNH YÊU

Nguyễn Xuân Lưu



Vậy là nó đã quen anh gần được 30 ngày,30-một khoảng thời gian quá ngắn để có thể hiểu,cảm và yêu một con người. Ấy vậy mà nó đã yêu,yêu một cách đam mê và say đắm,yêu như tuổi 16 đầy mộng mơ và trong trẻo,yêu như tuổi 20 đầy khát vong và ngọt ngào, yêu như một người đàn bà  đang khát yêu,khát được yêu và muốn chiếm hữu lấy người đàn ông mình yêu một cách trọn vẹn.

Để thử nhớ lại xem lần đầu tiên nó biết anh là khi nào ta?hình như là tháng 9 hay cuối tháng 10 gì đó,nó cũng không nhớ nữa,nó chỉ biết rằng đó là vào một đêm tối hù,nóng và ngột ngạt, nó lang thang trên khắp các trang net,đi từ diễn đàn này đến diễn đàn kia,từ trang blog này đến trang blog nọ,mục đích của nó chỉ là tìm đọc những tác phẩm hay,comment những gì nó nghĩ và chia sẻ tâm sự với mọi người. Thế mà trời xui đất khiến,nó vô tình click vào một trang blog đã lâu rồi nó không vào và bất ngờ  xem được một video clip-Trời ạ “ giọng hát của ai sao mà hay đến thế,sao mà truyền cảm đến thế,cả bài hát nữa nghe cứ nhoi nhói lòng”  Nó cứ  vừa xem vừa tấm tắc khen rồi mê mải nghe đi nghe lại hơn cả chục lần.  Nó tìm cách down bài hát về máy vi tính,máy đt và lẩm nhẩm hát một mình,nó hát với một trạng thái say mê kì lạ,hình như bài hát đã nói hộ được phần nào tâm trạng của nó, càng hát nó càng thấy thấm thía và yêu bài hát ấy vô cùng .Nó hí hoáy viết commen cho chủ nhân của trang blog (không phải anh) đầy tin yêu,đầy trân trọng ,đầy đồng cảm, đầy ngưỡng mộ và còn  xin phép chủ trang blog cho nó được copy video ấy mang về  để nó vừa có thể thưởng thức lại ca khúc vừa có thể chia sẻ  với những người bạn mà nó thân yêu nhất.
Thế nhưng, mọi chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu như không có một ngày anh(người phổ và hát bài hát kia) vào lại trang blog có đăng cái video clip nó thích và bắt gặp dòng comment của nó, sự vô tình ghé thăm và comment của anh đã làm cho nó thật sự bất ngờ,nó không tin vào mắt mình rằng người con trai có giọng hát dễ thương ấy đã comment cho nó,đã giao lưu với nó,nó vui và cười tủm tỉm trước máy tính giống như một đứa trẻ  ngây ngô vừa mới bắt được quà.Tuy nhiên,mối quan hệ giữa anh và nó lúc ấy nhạt lắm,đơn thuần chỉ là sự giao lưu qua lại trong vài dòng comment và đương nhiên cả hai đều không ai nghĩ rằng sẽ tiến xa hơn mối quan hệ “ bạn bè” .

Nhưng cuộc đời mà,  không ai có thể biết trước được điều gì, đùng một cái, yahoo blog tuyên bố tan rã. Nó chơi vơi,buồn, hẫng hụt. Hàng ngàn comment của bạn bè,hàng trăm entry mà nó cất công viết trong một năm qua bổng chốc biến thành mây  khói ,nó cứ lân la khắp các trang mạng để tìm một chốn  thật bình yên, thật vững bền, tuy nhiên,không có trang nào có thể làm cho nó dễ chịu như yahoo blog vì đối với nó yahoo blog thân yêu và ấm áp như một gia đình.Thế rồi, sau những tháng ngày lang thang không biết sẽ đi đâu về đâu, nó  bổng nhớ ra nó còn một trang facebook đang bỏ trống, “tại sao không sử dụng nhỉ?”-một ý nghĩ lóe lên trong đầu, thế là nó lót tót lên face,chỉnh chu lại trang cá nhân,kết thêm bạn bè và bắt đầu post những bài viết đầu tiên.Tuy nhiên,những ngày đầu lên face,nó chán nản  kinh khủng,  chán vì không có bạn ,chán vì cái môi trường ồn ào và chán vì chẳng còn hứng thú để viết thêm bất kì điều gì để chia sẻ nữa…nó thấy lạc lỏng lắm ,bơ vơ lắm, cô độc lắm.
 Nhưng rồi mọi thứ xoáy vào nó cứ như là định mệnh,một lần nữa  đoạn video clip ấy lại xuất hiện trước mặt nó ,nhưng lần này điều mà nó quan tâm không phải là cái video clip kia mà chính là một cái tên đầy thân quen,đầy nhẹ nhàng,đầy gần gụi nằm ngay phía bên dưới đó ,nó vui như reo lên khi phát hiện ra đây chính là trang cá nhân của anh- người mà nó vô cùng ngưỡng mộ và  quý mến,nó  vừa commen vừa vui vừa khấp khởi lo âu,không biết anh có còn nhận ra nó hay không hay đã quên  nó mất tiêu rồi.Nhưng hình như ông trời đang cố ý sắp đặt cho anh và nó,chỉ sau vài lần trao đổi,vài lần nói chuyện và thêm vài lần tranh luận bằng ngón tay(sms), nó và anh bổng nhiên thân thiết với nhau,thân như đã từng quen nhau từ lâu lắm rồi !,nó cảm thấy có một chút gì đó lạ lắm đang len lõi trong trái tim nó,cào cấu nó, khiến nó bồi hồi,khiến nó thổn thức. Mặc dù vậy,nó không dám khẳng định bất cứ điều gì vì nó e đó chi là do nó đang ảo tưởng và anh chỉ là đang trêu ghẹo nó để nó vui.
 Nhưng rồi mọi thứ diễn ra với nó thật giống y như là trong cổ tích , nó không dám tin những gì nó nghĩ là ảo tưởng là viễn du là xa vời lại cũng có ngày biến thành sự thật. Một ngày, anh đột ngột nhắn tin nói với nó rằng anh nhớ nó,dòng tin của anh vỏn vẹn chỉ có năm chữ “ anh nhớ em rồi đó” nhưng thật sự đã làm cho trái tim con gái của nó rung lên bần bật, hình như từ rất lâu rồi  mới có người con trai làm cho nó có cảm giác như thế,nó vui đến nỗi không thốt được nên lời. Nó ngồi hồi tưởng lại hết mọi chuyện về anh  từ chuyện anh nhắn tin với nó bảo nó ngủ ngon đến chuyện anh và nó đấu khẩu với nhau một cách kịch liệt,anh trêu thế là nó giận anh nhưng trong lòng lại  cứ nghĩ về anh và chợt thấy đau nhoi nhói ở lồng ngực,nó cũng không hiểu sao nó lại có những cảm giác như thế, anh cứ như một tia nắng mùa xuân vừa yên bình vừa ấm áp,vừa gần gũi lại vừa xa xôi,khiến nó có lúc thấy như đã bắt gon được tia nắng ấy trong tay mình nhưng có lúc lại thấy tia nắng ấy xa xôi quá,mong manh quá chỉ cần sơ suất một chút là tia nắng ấy sẽ vụt biến và trôi đi mất,cứ thế anh lặng lẽ bên cạnh nó, lặng lẽ định hình trong trái tim nó mỗi ngày một lớn dần, lớn dần.
Tính cho đến thời điểm này,kể từ ngày nó gật đầu và nói với anh rằng nó yêu anh thì thời gian mà nó và anh yêu nhau chỉ được tính bằng ngày nhưng những kỉ niệm của nó và anh thì lại đầy ăm ắp,đôi khi nó cứ ngỡ rằng nó và anh đã yêu nhau được chừng 2 hoặc 3 năm gì đó,hầu như  lúc nào nó cũng cảm nhận được tình cảm từ anh,chỉ cần nó thoáng có ý nghĩ về anh thôi là đột nhiên tin nhắn từ số di động của anh lập tức được gửi đến máy nó,anh chẳng hề nói nhiều đâu,chỉ là vài câu rất ngắn gọn “ăn cơm với anh nhé”, “ ngủ sớm đi em “ hay đại loại là “cho anh nghe giọng em một chút được không”(nó thích nhất là tin nhắn này vì mỗi lần như thế cũng có nghĩa là nó sẽ được nói chuyện với anh,được cùng anh tâm sự,lắm lúc bên đầu dây phía bên kia điện thoại anh còn ôm đàn,cừa đàn vừa hát cho nó nghe nữa,từng lời hát của anh như có men say ngấm vào con tim làm cho nó ngây ngất “không cần biết em là ai,không cần biết em từ đâu,ta yêu em như mây ngàn biển rộng,ta yêu em như đông tàn ngày tận,yêu em …vì chỉ biết đó là em”)…những lúc như thế nó thấy cuộc đời bình yên lạ chỉ muốn gục đầu vào bờ vai anh mà thiếp đi trong hạnh phúc!

Thời gian rồi sẽ trôi qua,có thể những khoảnh khắc đáng yêu, thẹn thùng của buổi đầu làm quen như thế này sẽ không còn nữa nhưng nó tin “tình yêu giữa nó và anh” sẽ không bao giờ lụi tắt nếu như cả nó và anh đều biết vun đắp,biết sẻ chia và biết truyền cho nhau cảm hứng. Không biết với anh nó như thế nào nhưng với riêng nó anh chính là bài thơ chưa được viết ra,là một miền đất lạ mà khiến nó luôn tìm tòi khám phá,là mùa xuân ấm áp và trong lành,càng gần anh nó càng cảm thấy yêu anh hơn và nhận ra đằng sau vẻ bề ngoài luôn tỏ ra khó khăn đôi khi lạnh lùng và dữ tợn lại là một trái tim rất ấm nồng biết cảm thông,biết yêu thương và biết quan tâm đến người khác.Hình như người đàn ông mà nó trông mong cũng chỉ cần có thế! Hi vọng hạnh phúc sẽ lại một lần nữa  mỉm cười với cả anh và nó để bài viết hôm nay sẽ không phải dừng lại một cách nửa chừng mà sẽ có một cái kết thật là trọn vẹn như những gì anh và nó đang cùng nhau hi vọng,xây đắp và gìn giữ!hãy nắm chặt thật chặt và đừng bao giờ buông tay nó ra anh nhé! nó yêu anh yêu nhiều nhiều lắm vô cùng!
candy