Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012

BÀI CA THẬT THÀ

Candy rất thích đọc truyện ngắn và tản văn của chị Đặng Hà My, từng câu từng chữ trong tác phẩm của chị như có ma thuật khiến cho candy cứ phải đọc đi đọc lại mãi và đọc không hề biết chán! và lần rồi  ghé qua blog chị vô tình đọc được tản văn " Bài Ca Thật Thà",tản văn đã làm cho candy rất xúc động nên mạo muội xin chị đem về và chia sẻ cho mọi người xem! dạo này candy bận thi nên không thể thường xuyên ghé thăm mọi người được mong những người bạn của candy không buồn và không giận candy! chúc mọi người luôn vui vẻ!

THÁNG HOA KHÔNG NỞ

   Tản văn Đặng Hà My

   -----
  Tháng  buồn của mùa.
  Lạnh, chóng tối và chẳng mùi  hương sắc.
Tháng mười một, nhạt, vô duyên như cuộc tình vờ. Người phương tây cho rằng tháng chán của một năm, thời khắc chuyển đổi giữa thu tàn và đông đắm.
    Trái tim thót lại, hình như teo một nửa, một nửa không ắp đầy, xa quá, bởi quá xa.
Bản nhạc bỏ mùa ra đi trong chiều thanh vắng. Mùa này chẳng có loài hoa gì nở, gió lượm về mùi không tên,  vài đâu đó những chùm nắng rớt qua tay chưa đủ sưởi. Còn lại mình ta với trang thơ và con chữ ngược ngạo chẳng chịu bình yên.

  Gõ, gõ vào bàn phím, gõ vào hư vô, gõ vào giấc mơ của người. Người không của ta, người của rất rất nhiều người, bởi li ti chùm cỏ vẫn cứ tiếp tục cần chụm vào nhau nảy mầm, và bởi trái  đất cứ quay không dừng được, chỉ có nụ hôn của ai khựng lại trên đỉnh môi rực cháy, nồng nàn đắm đuối bốn đuôi mắt hoài vọng chứa chan ẩn ý không thể diễn tả.
   Và lời ca, lời ca như tiếng gào của gió, của dông bão, của một nửa khản cạn nhắc đi nhắc lại hai chữ: tên nhau.

   Ta ngủ vùi, không ngủ nằm, chẳng ngủ đứng. Để  lâng lâng đêm cùng chiếc bóng in trên tường, ngây ngất với luồng men xưa qua cõi thần giao cách cảm, chợt nhận ra mình từ một cõi hoang thanh. Chùm ánh sáng viễn thực hồ như những bàn tay chập xòe múa vờn trong một nấc yêu.
     Không, tình yêu muôn đời không tuyệt vọng, không đơn phương khi bàn tay mình vừa bắt gặp một qườ  nắm; chặt xiết hơn loài trăn mây trong rừng thẳm.

Ta đã dửng dưng nhiều lần với những xòe tay nâng đỡ và khờ khạo nhiều lần với các nắm dứ. Khi ta đủ khôn và khẳng định rằng không bao giờ vấp ngã, chính lúc đó ta ngã gục không đứng dậy nổi, hoặc không muốn đứng dậy.
   Ta vấp thật. Ta không khóc, nhưng người ấy rớt lệ
   Ta ngã thật.
   Không thấy đau mà người ấy lại… đau!   
Có gì  bỗng như phép cộng trừ lạ lắm. Người ấy biến thành màu tím bầm trên vết thương ta, người tụ máu đông cứng trong trái tim ta như mầm hóa thạch từ thời tiền định.

  Không, tình yêu không có tội!
Chỉ ta là có tội, tội yêu và tội biết yêu, cộng thêm cả tội không biết yêu! thứ tình cảm ẩn nấp không trực diện.  Định mệnh bắt ta phải thế, định mệnh bắt người phải thế. Và ta được, ta được chứng kiến những phút cuồng say ngu dại của chúng, của hai cá thể chập lại. Có điều gì vụt lớn từ dòng ái sinh vừa đủ nồng độ dậy chín hương men, như tinh thể len lỏi quẫy đạp từ kẽ đất đòi ngoi lên hướng mặt trời không thể kìm hãm.
     Lại nữa, mặt trời đồng lõa, gió trăng đồng lõa, cả thế giới đồng lõa.
Nhưng chỉ những viên thuốc cưỡng lại!  
Viên thuốc không cho ra đời những thiên thần, bởi thiên đàng luôn cần giữ lại vẻ tinh khiết xinh đẹp, loài hoa thiên giới không thể chạm cắm xuống trần gian.
  Và tôi đi, tôi vẫn đi trên bản lề với bước chân lãng du trong hồng hoang ảo ảnh, chiếc bản lề nhỏ mảnh hơn sợi tóc và bạc trắng thời gian.
   Và tôi vẫn gõ lọc cọc từng đêm  kỷ niệm đầy anh, kỷ niệm không chịu bôi dầu vào chiếc xích đời, cứ vậy, nghiến theo những vòng nợ trăm năm không chịu trả.
   Những lá thư từ xa tắp, đều đặn, chẳng phải mục đích trả vay được gửi đi cùng một hơi thở, một vùng sóng não qua tần số rung từ hai đầu rất nhớ. Những thì thầm dài hơn bao la thế kỷ cộng lại. Hai con người bằng xương bằng thịt lắm lời nhiều chuyện. Không có dấu chấm hết(.), chỉ luôn kết thúc bằng ba dấu chấm còn(…), lẽ ra thường lệ phải kết thúc sự nói ngay sau buổi làm tình đầu tiên!

      Những ô cửa sổ tò mò mang hình ống nhòm lúc nào cũng sẵn sàng mở tung hai cánh. Người và tôi lánh nạn trốn dưới lùm cây nâu sẫm, tán lá rì rầm nói leo và nở bung ra trong chiếc giỏ cổ tích của cô bé quàng khăn đỏ. Lá ăm ắp màu vàng thu, nấm mặt trăng, hoa mặt trời cũng luôn được xuyên ngang. Làn hôn trao gửi lòng vòng mê man trong lũng mây gió ngút ngàn.
      Đôi khi mùa trở lưng, trượt ra mảnh vai trần trắng muốt, anh hôn vào tinh khiết một quỳnh đêm. Đóa bậu về  đầy tay. Khi xa anh xòe bung lồng ngực, người đàn ông khắc khoải  trắng cơn mơ, vừa sáng bừng mở mắt lại hoài vọng một vốc… tràn đêm.

    Ai kiêu hãnh bên sóng đời điêu bạc, ai hững hờ bên bể ái nhân duyên, từ khóe mắt em in hình thư sinh cuộn sách. Khát khao thiên tình sử triệu triệu trang chưa  đọc.
   Cứ thế, đừng đọc hết, vì… không bao giờ thể nào…đọc hết.
   Ngày chiếc xe đời lăn bánh lật ngược khai sinh cho bọn trẻ con được ra đời, để cho chúng được sống và viết tiếp câu chuyện tình dang dở. Và cứ dở dang như thế để biết rằng đó là điều ta mãi khát khao.
    Khát khao  lúc có lúc không, khát khao lúc được lúc mất.

   Suối chảy từ thiên giới, chiếc giường long mộng đóng đinh trên tường, ta tiến về nơi cực lạc mười hướng không gian thả nổi, lấy sóng mây làm chiếu. ta nằm ca hát. Biển xanh ru hời, anh nâng em lên cặp mắt rưng rưng. Cặp mắt bỗng vướng phải lỗi tình, tội yêu
  Những đêm tuyết trắng trời,  em vờ biến mình thành mùa hè để hâm cháy nụ hôn rực, thiêu đốt dấu chân mùa.

   Giấc mơ về anh thành hiện thực lúc em đi. Váy chiều lụa mát, thênh thang phi trường nắng cạp vội nụ hôn, nụ hôn tham lam cắn nát rã môi thương, nụ hôn trở nên ác độc như kẻ tội đồ gây ra thương tích trong vùng nhớ.

  Để bắt đầu tháng mười một, tháng hoa không nở, em lại viết cho anh lời bài ca thật thà…
.
     ĐHM Germany 10.2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét