Anh vừa đến
lại vội vã ra đi
Một vòng ôm
lưu đày em nỗi nhớ
Căn phòng ấm
hơi thở anh còn đó
Cả chiếc lá rơi
cũng ngỡ tiếng anh cười
Lang thang chiều
mình em nếm đơn côi
Cà phê đắng
uống trăm lần vẫn đắng
Kí ức ùa về
lặng rơi tí tách
Em tự rót mình
trong muôn hạt nâu đen
Candy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét