Thử găm nỗi buồn vào tận đáy mùa thu
thấy hạt nhớ cứ vàng lên rưng rức
kí ức trổ mầm
kỉ niệm ươm vào mắt
ngày bổng chênh chao tự hát khúc ru mùa
Phương trời Nam em một mình bơ vơ
không có anh
bài hát nào cũng cũ
đêm trắng
ngày đen
nhật nguyệt dật dờ thức ngủ
đỏng đảnh môi son mờ nhạt tiếng cười
Thu lại về nhuộm sắc lá đơn côi
phố vẫn không anh
cà phê vẫn đắng
em co ro khẽ cuộn vào thinh lặng
sóng sánh bóng mình tự ướp đắng mùa Thu
candy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét